Chương 11

[Bảo Liên Đăng] Dương Tiễn - Nhân Sinh Trường Hận Thuỷ Trường Đông

12.683 chữ

28-12-2022

Ba ngày sau, Dao Cơ bay lên Thiên Đình, sau mấy ngàn năm bị cầm tù, nàng lại được lĩnh hội phong cảnh thần tiên vô hạn lần nữa.

Năm ngày sau, cung Hoa Sơn Thánh Mẫu được khánh thành mở cửa.

Tam Thánh Mẫu không muốn kinh động quá nhiều người, nhưng vẫn có không ít bằng hữu chí giao không hẹn mà cùng tới.

Hằng Nga, Bách Hoa tiên tử, Long Tứ công chúa, Long Bát thái tử đều đến cùng những món quà quý giá.

Na Tra đến chơi chỗ Mai Sơn huynh đệ nghe tin, cũng mời họ cùng nhau đi đến đó.

Trong sáu huynh đệ thì chỉ có bốn người đi, còn Lão Nhị và Lão Ngũ ở lại coi sóc phủ đệ Mai Sơn và Hao Thiên Khuyển lúc nào cũng mơ mơ màng màng.

Sau khi Trầm Hương bổ Hoa Sơn, gần đỉnh núi phía bắc lõm xuống thành một sơn động thật sâu, trước động lại có một đài cao, từ đó nhìn xuống thấy mây mù phủ ngàn non, phong cảnh tuyệt diệu.

Cung Thánh Mẫu được xây thuận theo thế của sơn động, thiết kế đo đạc cẩn thận, lại thêm phần thanh nhã thoát tục, hợp với thân phận Tam Thánh Mẫu không chê vào đâu được.

Chỉ thấy minh châu sáng ngời, mây tím lồng khói, cột son trụ tú, hồ nước khúc khuỷu, thật là phong cảnh thần tiên cực lạc.

Bách Hoa tiên tử không nhịn được bèn khen ngợi: "Thật khéo léo, Tam Thánh Mẫu, những người giúp muội tạo động phủ quả thật không đơn giản!" Người giám công xây dựng động phủ là một lão nhân họ Thù đang dẫn đường cho mọi người cười không khép được miệng, nói: "Các vị tiên gia thích là được, thích là được!"

Một con đường xuyên qua lâm viên đầy thạch nhũ, qua một chiếc cầu tự nhiên, đi đến đại sảnh trong lòng sơn động.

Đại sảnh này cao khoảng mười trượng, chu vi khoảng trăm trượng, tráng lệ hùng vĩ, được trang trí một cách tinh diệu vô song.

Ngay chính giữa dựng một bức bình phong cao khoảng sáu thước, hình thù quái dị trông như một chiếc kính lớn hình tròn.

Một mặt kính óng ánh long lanh, mặt bên kia thì đen kịt, không có chút ánh sáng.

Chiếc kính đứng ở đó có một loại uy thế trang nghiêm tột đỉnh, trong phút chốc đã khiến cho những người bước vào đại sảnh đều kính sợ.

Na Tra ồ lên một tiếng, nói: "Thù lão đầu, vật này từ đâu ra? Trông lạ quá!"

Thù lão đầu khom lưng, cười xòa: "Thưa tiên gia, vật này nói ra cũng kỳ lạ.

Ba năm trước lúc Hoa Sơn nứt ra, Tam Thánh Mẫu lại nhìn thấy ánh mặt trời, vật này đột nhiên xuất hiện và không một ai di chuyển được.

Về sau, nghe nói sẽ tu sửa cung Thánh Mẫu, tôi muốn mang nó đến làm vật trang trí.

Kết quả là tôi chỉ cần nhẹ nhàng nhấc lên là đã có thể mang nó đi.

Có thể thấy vật này tất có duyên với Tam Thánh Mẫu nương nương."

Trầm Hương cười nói: "Còn có chuyện này sao? Để ta đến xem thử bức bình phong này." Hắn tiến lên vài bước, vỗ lên chính diện của bình phong, ngạc nhiên thốt lên: "Thật bóng loáng, lại còn hơi ẩm ướt."

Tiểu Ngọc cũng đến xoa bình phong, nói: "Đúng vậy, không phải đá, không phải kim loại, cũng không phải gỗ, không biết nó được làm từ cái gì!"

Đúng lúc này, không gian của cả đại sảnh đột nhiên trở nên âm trầm, bình phong phát ra ánh sáng chói chang đến mức che trời lấp đất, nuốt chửng lấy mọi thứ trong đại sảnh.

Trầm Hương và Tiểu Ngọc cùng kêu lên sợ hãi, bàn tay vỗ vào chính diện của bình phong cứ như bị cắm vào một đống bùn mềm.

Đống bùn mềm đó sinh ra một lực hút to lớn.

Hai người không thể dùng sức mà rút ra được, ngược lại toàn bộ cánh tay đều bị lọt vào trong.

Tam Thánh Mẫu gần hai người nhất, lúc sự biến vội vàng thì không kịp suy nghĩ mà vươn tay bắt lấy lưng áo của con trai và con dâu.

Nàng vận hết toàn bộ pháp lực, muốn kéo hai người trở về, nhưng chỉ cảm thấy lực hút của bình phong cường hãn khôn sánh, trong luồng cường quang huyễn ra vô số cảnh tượng kỳ dị.

Trong một tiếng hô kinh hãi, Trầm Hương và Tiểu Ngọc đã bị hút vào.

Nàng không đành lòng buông tay, sau một phút chần chờ, nàng chỉ cảm thấy toàn thân bay vút lên cao, xương cốt lạnh lẽo, phảng phất như bị ngâm trong hồ lạnh vạn năm.

Ánh sáng trước mắt nàng càng mạnh hơn, toàn thân rơi xuống mà không biết rơi đến đâu.

Nàng nắm chặt lấy quần áo của Trầm Hương và Tiểu Ngọc, muốn cưỡi mây bay lên, rồi lại kinh hãi phát hiện cả một thân pháp lực của nàng không biết vì sao không thể mảy may thi triển được!

Mọi người bị bất ngờ, giận dữ kêu lên.

Lúc này, toàn bộ không gian đại sảnh đã bị bóp méo, lão đầu dẫn đường họ Thù cười điên cuồng inh ỏi, ngoại hình dần dần biến hoá thành một lão già mặc áo choàng chim hạc, đầu bạc quắc thước, lạnh giọng khóc ròng: "Thảm thương trời tỏ! Thảm thương trời tỏ! Huyết hải thâm thù của động Cửu Linh, hôm nay cuối cùng cũng có thể thỏa nguyện ước bấy lâu!"

Na Tra hét lớn một tiếng, tung ra Hỗn Thiên Lăng, nhưng lại không quấn được gì.

Lão già kia tuy nổi lên giữa không trung, nhưng thực thể vốn là trống rỗng, hoá ra đó chỉ là bóng dáng do chân khí tàn dư huyễn hoá ra.

"Ta đã hồn phi phách tán từ lâu, vĩnh viễn biến mất khỏi Tam giới." Lão già vừa khóc vừa cười, "Năm đó kết nghĩa, không mong cùng sinh ra, chỉ nguyện cùng chết đi.

Bảy vị huynh đệ, Hạc lão nhân ta đã có thể thực hiện lời thề! Diệt Thần đại trận đã phát động, trong Tam giới, ai có thể cứu được kẻ thù của chúng ta? Báo được rồi...!cuối cùng cũng báo được rồi..."

Sau một tiếng quát chói tai, cả người lão từ từ tiêu tán.

Na Tra ngửa mặt kêu lớn, khiến cho những người trong sảnh có thể nghe được mà tụ tập lại trước.

Chỉ thấy toàn đại sảnh hoá ra vô số cảnh ảo, lịch sử ngàn vạn năm ở bốn phương quay cuồng không ngừng, cảnh tượng người người hoặc ca hoặc khóc, hoặc gào hoặc cười cứ liên tục hiện lên trước mắt.

Bách Hoa tiên tử có công lực thấp nhất, đột nhiên la lên một tiếng: "Ngưu Ma Vương, ngươi dám bắt giam ta!"

Chân khí tụ tập trên tay nàng nổ tung trên không.

Na Tra vươn tay đánh nàng choáng váng, quát lớn: "Trận pháp này có thể làm tinh thần hỗn loạn.

Mọi người ngồi xuống tại chỗ, hợp lực tạo thành một cấm giới tạm thời chống đỡ, tuyệt đối không được rối loạn trận tuyến, tự tìm đường chết!"

Tất cả phóng thích pháp lực, tạo thành một cái lồng hình vòng cung, tạm bảo vệ mọi người trong đại sảnh càng lúc càng quỷ dị hắc ám.

Gió núi như dao cắt, gào rít giận dữ, những góc áo bay phần phật trong gió.

Người một tay mang Dương Tiễn thả xuống đài cao trước cung Thánh Mẫu, rồi đứng chống trượng, mặt trầm như nước.

Hồi lâu sau, y quay người chỉ về cửa sơn động, trầm giọng: "Toà cung Thánh Mẫu vừa mới khánh thành này chính là Diệt Thần đại trận mà đại ca ta đã bày nên với cái giá là cả nhà hồn xiêu phách tán."

Thấy đỉnh mày Dương Tiễn hiên ngang, hiện ra sát khí bức người, y không khỏi thở dài, lại nói, "Xem ra trận chiến này cuối cùng cũng không thể tránh né.

Thôi được, hôm nay cũng có không ít tiên nhân đến mừng Tam muội ngươi khai phủ.

Nếu họ hợp lực chống đỡ, trong thời gian ngắn sẽ không có trở ngại gì lớn, vừa đủ để ta và ngươi quyết trận sinh tử.

Nếu ngươi bại, ta sẽ thực hiện lời thề ước năm đó.

Nếu ta bại, trước khi ta chết, tự mình sẽ để lại cách phá trận cho ngươi.

Cái giá của Diệt Thần đại trận là cả nhà đại ca ta, ta thật sự không thể phụ lòng được...!Dương Tiễn, cho dù ta thua thì có phá trận được hay không cũng phải xem số mệnh của ngươi!"

Người một tay lại hít một hơi sâu, khoanh chân ngồi xuống, một ánh sáng màu tím phát ra quanh thân, bổn mạng nguyên thần cũng phát ra từ cơ thể theo ánh sáng tím.

Năm ngón tay xòe ra, ngọc trượng màu tím bay vào trong tay y.

Người một tay lạnh lùng nói: "Để cho công bằng, ta sẽ dùng nguyên thần để chiến đấu với ngươi.

Dương Tiễn, hãy xuất thần vung đao đi, để ta xem ngươi có còn là Hiển Thánh Chân Quân uy chấn tam giới ngàn năm trước hay không."

Một tia cười thanh lãnh lướt qua từ khoé miệng.

Đã ba năm nay, đây là lần đầu được trải nghiệm gió núi tươi mát, pha lẫn mùi bùn đất ẩm ướt rỉ vào tim phổi, thật là sảng khoái đến nói không nên lời.

Dương Tiễn nhìn xa xăm về dãy núi bốn phía.

Chính tại nơi này, hắn đã giam Tam muội mình yêu thương nhất suốt hơn hai mươi năm.

Như vậy, hãy để mọi chuyện kết thúc ở đây đi! Tam muội, hãy cho Nhị ca một lần cuối cùng che chở cho muội trận mưa gió không thể tránh khỏi này.

Thần thức kín đáo nhập vào nguyên thần, Dương Tiễn chậm rãi đứng lên từ mặt đất.

Hắn cũng không liếc mắt nhìn lại cơ thể bị tàn phá, ngả nghiêng bước lên một bước, ngạo nghễ cô đơn như nước sâu thâm trầm, núi cao chót vót.

Hắn vươn tay chụp lấy hư không, từ phương xa truyền đến một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Hắn hô một tiếng, trong phút chốc, một vật từ Lưu gia thôn xuất hiện cực nhanh, tự động bay vào tay hắn.

Vật đó chính là Khai Thiên Thần Phủ.

Ánh mắt người một tay ngưng lại, lộ ra biểu tình kinh dị tột độ.

Dương Tiễn nhìn thần phủ, tâm niệm vừa đến, ngân quang từ trong tay loé ra, thần phủ đã hoá thành hình dạng của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương, khẽ rung động trong tay hắn.

Vậy mà lại làm cho người một tay sinh ra cảm giác thích thú vô cùng với cây thương này.

Vội lắc đầu vứt bỏ tạp niệm, người một tay từ từ giơ ngọc trượng tím lên, tâm tình chìm vào Hoa Sơn bốn bề phong cảnh tuyệt thế, tráng lệ uyển chuyển như tranh họa đồ, hòa nhập bản thân thành một thể cùng thiên địa.

"Lấy trời đất làm lò đồng, lấy vạn vật làm luyện kim!" Giọng xướng ngâm trầm thấp vừa phát ra từ miệng, nâng trượng quơ ra phía trước, trông qua có vẻ bình thường, nhưng lại tựa như dồn ép toàn bộ uy lực của đất trời về phía Dương Tiễn.

Dương Tiễn cũng đang lĩnh hội phong cảnh trong veo trên đỉnh núi, sắc mặt lãnh đạm bình tĩnh không thể nào hình dung được.

Hắn chỉ đơn thuần là đứng yên tại chỗ, xoay ngang cán thương, vẫn cứ bình đạm như trước.

Thế nhưng người một tay lại bất thình lình cảm thấy một khoảng không trước mắt, ngoài cô độc ra thì không còn bất kỳ cảm giác nào khác nữa.

Một kích như uy lực trời đất vừa đánh ra đã bị cây thương trong tay Dương Tiễn nhẹ nhàng bạt ra, khiến y có cảm giác mình vừa đánh vào không trung.

Trong lòng y biết mình đã lỡ mất tiên cơ, hét dài một tiếng khiến ưng bay cắt liệng, nhảy lên bổ xuống trên bầu trời.

Trượng thế của y trở thành một con hổ điên, quét ngang chém dọc, chân khí tràn trề khiến đá núi bay tán loạn, cát bụi như xé tan mặt trời.

Dương Tiễn cười, trầm giọng khen: "Trượng pháp giỏi, yêu quái giỏi!" Thân hình hắn phiêu diêu như gió, xuyên qua kẽ hở của trượng pháp trong gang tấc.

Chân khí toả khắp nơi, ánh sáng kỳ dị lấp lánh.

Mũi thương lạch cạch rung động như trăm ngàn cán thương cùng lúc đánh ra, dù không thấy được uy thế như thế nào nhưng cứ miên man không dứt, cử động mạnh mẽ mà cứ ngỡ nhẹ nhàng, tay áo phấp phới tự nhiên thoải mái bay giữa bóng trượng đầy trời.

Nhưng sức mạnh của thương càng lúc càng lớn như kéo theo vật nặng ngàn cân, tưởng trúc trắc mà lại lướt nhanh, tưởng lướt nhanh mà lại chậm rãi.

Bao nhiêu loại loại cảm giác hỗn tạp hoàn toàn khác nhau nổi lên, cực kỳ lạ lùng.

Người một tay phẫn nộ quát: "Dùng bổn mạng chân nguyên huy động? Dương Tiễn, ngươi không muốn sống nữa à?" Y quất trượng lên phản công, trượng cũng như nặng ngàn cây.

Dương Tiễn thở dài một tiếng, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương run rẩy quay cuồng, trượng và thương giao nhau, trong chớp nhoáng đã đánh trên dưới hàng trăm chiêu thức.

Sau một tiếng vang lớn, thân hình hai người chấn động mạnh, bị bật ra ngoài khoảng hơn mấy trượng.

Dường như cùng một lúc, thân thể hai người đều chấn động mạnh trên mặt đất, máu tươi từ miệng phun ra, hai mảng màu đỏ tươi chói mắt phủ lên sơn thạch.

Gương mặt người một tay nổi xanh, chỉ xéo mũi trượng, nghiêm mặt nói: "Chín người ở núi Cửu Linh kết nghĩa, không mong cùng sinh ra, chỉ nguyện cùng chết đi.

Kết quả là bảy người chết dưới Bảo Liên Đăng, một người tự huỷ diệt cả nhà để kết hung trận, mong cầu kết liễu ân oán.

Cuộc sống đối với ta đã không còn ý nghĩa.

Nhưng có thể cùng Chân Quân đánh một trận thống khoái như thế cũng là một may mắn lớn trong đời.

Chỉ là, sau những gì ngươi đã làm, bao gồm những hy sinh bất chấp này, thật sự không có gì tiếc nuối sao?

Sắc mặt Dương Tiễn tái nhợt, ánh mắt thâm thuý quét về phía cửa động thông đến Diệt Thần đại trận, nụ cười nhàn nhạt trước sau vẫn toả ra nơi khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Có gì để tiếc nuối chứ? Đó là muội muội của ta."

Hai nguyên thần đối nhau, gió rít gào giận dữ trong sơn cốc.

Hai người bỏ lại thân thể đang từ từ rỉ máu của mình.

Một tiếng tí tách, lại một tiếng tí tách, tiếng tí tách càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh.

Dương Tiễn một tay cầm thương, thở dài: "Cũng nên xong rồi, nên kết thúc thế này thôi.

Có một đối thủ như ngươi, cuộc đời này của ta cuối cùng cũng không phải là một trò cười tịch mịch." Hắn thét dài một tiếng, sát khí dày đặc tràn trề, thế đánh của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương như sấm chớp, nhanh chóng cắt ra.

Người một tay cũng hét hét lên một tiếng rõ ràng, mang theo bao nhiêu cảm khái.

Ngọc trượng tím huyễn hoá ra một bóng hình to lớn, đột nhiên băng vào ngực trái Dương Tiễn như tia chớp từ một góc độ bất khả thi..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!